Tôi tìm đọc những mẫu quảng cáo trên báo, search trên mạng về các trung tâm tiếng Anh để đăng ký học nhưng không phải cho tôi mà là… cho ba mẹ tôi, hai ông bà đã hơn 65 tuổi. Chắc mọi người sẽ tò mò không biết hai ông bà lớn tuổi như vậy mà còn bon chen đi học tiếng Anh để làm gì ? Ấy vậy mà ba mẹ tôi cứ nằng nặc bảo nếu không nói được tiếng Anh thì không qua Mỹ thêm lần nào nữa vì “đi nước ngoài mà không nói được tiếng Anh như người tàn tật câm điếc” đó là nguyên văn câu nói ba tôi.
Cuối cùng sau khi than vãn thì cũng được đứa bạn thân chỉ “Mày đến trường Không Gian để hỏi thử đi vì em tao hồi xưa cũng học ở đó mà bây giờ đi du học rồi”.
Nói thật là từ trước đến giờ tôi không biết về trường Ngoại Ngữ Không Gian vì tôi ít thấy trường này quảng cáo trên báo, ti vi hay trên mạng. Nếu không nhờ con nhỏ bạn chỉ chắc tôi cũng không biết trường này là gì. Tôi thấy mấy đứa cháu trong nhà học tiếng Anh tùm lum chỗ này chỗ nọ mà còn chưa nói được may mà tụi nó còn trẻ, nhanh nhẹn còn ba mẹ tôi già rồi chắc học đến bao giờ mới biết nói. Nhưng dù sao cũng nên đặt niềm tin vào con nhỏ bạn 50%, 50% còn lại thì phải thử mới biết được.
Số là vài tháng trước ba mẹ tôi phải qua Mỹ để thăm con em gái. Đi một lần về rồi không muốn đi nữa vì lúc nào cũng sợ. Đó là lần đầu tiên ba mẹ tôi đi nước ngoài nên tôi đã hỗ trợ hết mình bằng việc bắt ba mẹ tôi học thuộc lòng một số từ ngữ và một vài câu giao tiếp thông dụng. Tôi còn cẩn thận ghi ra một số câu tiếng Anh cần thiết trong tờ giấy phòng khi quên thì ba mẹ tôi có thể lấy ra nhờ người xung quanh giúp đỡ. Nhưng thật không may là tờ giấy ấy bị ba mẹ tôi làm rớt lúc nào không hay. Còn những câu mà ngày nào tôi cũng trả bài tới lui thì ba mẹ tôi có từ nhớ từ quên cộng với già cả, rụt rè, sợ sệt nên cũng lóng ngóng chẳng biết chỉ chỏ tay chân thế nào.
Vì là người ăn chay nên mẹ tôi không biết diễn tả thế nào cho cô tiếp viên Hàng Không hiểu. Cuối cùng cô ấy phải lấy giấy bút ra vẽ đủ thứ các con vật nào là con cá, con heo, con gà….mẹ tôi đều gạch chéo để ám chỉ là không ăn được. Còn ba tôi vì ngại bị hỏi nên làm bộ đắp mềm kín mít vờ như đang ngủ. Khi quá cảnh ở sân bay quốc tế Nhật Bản ba mẹ tôi còn loạn xoạn không biết lên máy bay bằng cửa nào nên xém nữa là trễ chuyến bay. Đến sân bay Mỹ là cả một chuỗi những phức tạp, gặp vô vàn khó khăn và tốn rất nhiều thì giờ để làm thủ tục nhập cảnh vì ba mẹ tôi không biết tiếng Anh. Trong sự lo lắng không liên lạc được với con nhỏ em, cuối cùng ba mẹ tôi đã được hộ tống về nhà trong sự ngạc nhiên của tất cả mọi người bằng một phương tiện chắc không ai ngờ tới đó là… xe cảnh sát.
Một tháng ở bên Mỹ giống như một tháng ở tù vì cuối tuần được nghỉ em gái mới có thể chở ba mẹ tôi đi chơi được. Vả lại không biết tiếng nên hai ông bà chỉ quanh quẩn trong nhà mà không dám đi đâu. Có lần mẹ tôi bị lạc đường may mà gặp được một người Việt gần đó giúp đỡ đưa về nhà. Lúc đó mẹ tôi lo lắng và hoảng sợ vô cùng.
Cuối cùng thì tôi phải đi tìm trường học Anh Văn cho hai người vì tôi biết trước sau gì ba mẹ tôi cũng phải quay lại đó khi em gái tôi sinh em bé.
Tôi tìm đến một chi nhánh trường Không Gian gần nhà và đăng ký khóa giao tiếp căn bản lớp phản xạ 1000-2000-3000 cho ba mẹ tôi. Nghe cô tư vấn viên nói sau 3 tháng là có thể giao tiếp được những câu thông dụng thường ngày. Tôi nghe vậy thôi chứ cũng chưa tin lắm vì tôi học Anh Văn từ lớp 6 đến lớp 12 rồi 4 năm Đại Học mà còn chưa nói được tiếng Anh huống chi là 3 tháng. Nhưng tôi cũng phải đăng ký vì đó là nguyện vọng của ba mẹ tôi.
Tôi ngồi ăn cơm cùng ba mẹ thấy ông bà vui vẻ vừa ăn cơm vừa thực tập nói tiếng Anh. Mẹ tôi cứ chỉ vào từng đồ vật và hỏi ba tôi “What is this ?” là ba tôi phản xạ lại liền “a bowl”, “a spoon”, “a fork” mà còn phát âm rõ ràng final sound nữa chứ. Tôi vô cùng ngạc nhiên mới có mấy bữa đi học mà đã biết đọc tên rất nhiều đồ vật xung quanh bằng tiếng Anh rồi. Tôi tò mò không biết trường Không Gian đã dạy gì mà ba mẹ tôi thích dữ vậy. Thế là ba tôi kể trong niềm say mê hứng thú và tôi cũng chăm chú ngồi nghe. Và tôi như bừng tỉnh, quả thật là từ xưa đến giờ tôi chưa được học Anh Văn theo cách này. Và tôi nhận ra có thể vì được học từ vựng thông qua hình ảnh, cử chỉ, điệu bộ nên ba mẹ tôi nhớ lâu hơn và phản xạ nhanh hơn chứ không như tôi mỗi lần nói là phải suy nghĩ tiếng Việt rồi mới dịch ra tiếng Anh. Tôi còn thử hỏi ba tôi một vài câu tiếng Anh đơn giản xem ông có trả lời được không và tôi đã đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác khi ba mẹ tôi trả lời ro ro không những phản ứng nhanh mà còn phát âm chuẩn có ngữ điệu lên xuống nữa chứ. Tôi còn bị sửa lưng khi hỏi “How are you?” thì ba tôi nói người Mỹ bây giờ người ta hỏi là “How are you doing?” làm tôi hơi xấu hổ hóa ra từ đó đến giờ học biết bao nhiêu là tiếng Anh mà chưa rành bằng hai ông bà già chỉ mới học được có mấy bữa.
Mỗi ngày đi học đối với ba mẹ tôi là một niềm vui vì ở trường Không Gian ngoài những người trẻ tuổi còn có rất nhiều những cô chú lớn tuổi cũng học Anh Văn để đi du lịch hoặc định cư nước ngoài. Ngày nào mẹ tôi cũng hối ba đi sớm để học kèm vì các thầy cô ở đây thấy ba mẹ tôi lớn tuổi nên kèm cặp rất nhiệt tình. Rồi một ngày ba mẹ tôi cầm tấm bằng về khoe với cả nhà là nhờ học hành chăm chỉ nên kỳ thi cuối khóa vừa rồi ông bà đã đạt được điểm cao và là niềm hãnh diện của cả lớp. Mỗi lần em rể người Mỹ của tôi gọi điện thoại về Việt Nam là ba mẹ tôi còn tự tin thực tập nói tiếng Anh với em rể nữa chứ. Đây là điều mà tôi không thể nào tin được.
Giờ đây ba mẹ tôi đang trên đường bay qua Mỹ vì em gái tôi vừa sinh em bé. Và quyết định cuối cùng của tôi là ngày mai tôi sẽ đến trường Ngoại Ngữ Không Gian để đăng ký liền vì sếp người nước ngoài của tôi chuẩn bị đến Việt Nam rồi và tôi muốn để lại ấn tượng thật đẹp với sếp bằng khả năng giao tiếp lưu loát của mình.
Nguyễn Trần Hải Anh